Người chắc nịch, đôi mắt sáng, Phó chủ tịch huyện Mấu Văn Phi là một bác sĩ đầy nhiệt huyết và được đồng bào Raglai yêu mến.
Kể với VnExpress.net, anh cho biết, cứ hết giờ làm, khoảng 5 giờ chiều hàng ngày là anh lại xách va ly đồ nghề được bọc trong túi nylông để tránh bụi và mưa, bắt đầu đi khám bệnh, nhiều nơi ở xa phải đến 9-10h đêm mới về đến nhà. "Tuy công việc làm phó chủ tịch một huyện có vất vả, việc đi lại khám bệnh cũng khó khăn nhưng chưa bao giờ tôi quên nghề y cả. Với tôi việc đi chữa bệnh cứu người là muốn giúp đỡ người dân còn thiếu điều kiện, hiểu biết về chăm sóc y tế, đồng thời qua việc khám bệnh tôi cũng giữ được nghề y đã được học", anh Phi nói.
Mấu Văn Phi là người dân tộc Raglai, nhưng với tinh thần hiếu học và quyết tâm lấy cái chữ về để giúp đỡ bà con mình, anh theo học nghề y. Năm 1997, 27 tuổi, Phi tốt nghiệp bác sĩ đa khoa, Đại học Y Dược Tây Nguyên. Sau hai năm thử việc ở Trung tâm y tế huyện Khánh Vĩnh, năm 1999 anh quyết tâm nâng cao tay nghề và thi vào chuyên khoa 1, ngành tim mạch, Đại học Y Dược Huế.
Phó chủ tịch UBND huyện Khánh Vĩnh, bác sĩ Mấu Văn Phi. Ảnh: Tường Vi |
Năm 2001 anh về lại Trung tâm y tế huyện đảm đương chức vụ Phó khoa Nội nhi, đến tháng 8 năm 2005 được đề bạt lên Phó giám đốc Trung tâm y tế huyện Khánh Vĩnh. Cùng năm đó anh được bầu giữ chức Phó chủ tịch huyện Khánh Vĩnh. Tuy chuyển hẳn sang làm quản lý nhà nước nhưng lòng yêu nghề vẫn cháy bỏng trong anh. Suốt từ năm 2005 đến nay hằng ngày anh vẫn cùng bộ đồ nghề bác sĩ đi hết bản này đến bản kia chữa bệnh cứu người.
Với nghề y, bác sĩ Phi quan niệm đây là một nghề của lương tri và trách nhiệm. Do đó việc khám chữa bệnh của anh cũng thực hiện hết sức bài bản. Thứ nhất, hứa là phải làm, anh đã hứa đi khám cho bà con thì dù có bận mấy cũng phải đi. Thứ hai, Phi phân chia thành từng nhóm bệnh như: con nít thì thường là nhiễm khuẩn hô hấp, tiêu hóa... người lớn hay bị bệnh nội tiết, tim mạch, tiêu hóa... Anh nói: "Việc phân chia thành nhóm bệnh sẽ rất tiện điều trị và mua thuốc".
Tiếp đó, anh sắp xếp thành từng nhóm người bệnh ở cùng một địa phương, thôn bản và lên lịch khám chữa bệnh cụ thể, cứ 3 ngày hoặc một tuần thì tập trung họ lại khám chữa bệnh một lần.
Sau cùng, khi khám bệnh với anh phải khám một cách tổng quát, toàn diện chứ không qua loa đại khái. Bệnh thông thường thì anh phát thuốc trực tiếp mà không lấy tiền, còn những bệnh khó anh khuyên bà con phải đi bệnh viện ngay.
Giọng anh buồn buồn khi kể về một trường hợp cháu bé phải chết oan uổng vì gia đình không nghe lời bác sĩ đưa con đi bệnh viện. "Cô bé bị sốt rét, khi đến khám tôi khuyên gia đình đưa cháu lên bệnh viện để điều trị ngay, nếu không sẽ chết. Nhưng người nhà không chịu, cứ khăng khăng bé bị ma nhập chỉ đi cúng Giàng. Can ngăn mãi không nghe, được mấy hôm thì cô bé mất", giọng người bác sĩ chùng xuống.
Sau lần đó anh Phi rút kinh nghiệm, thường xuyên đi thăm người dân hơn, tuyên truyền cho bà con hiểu phải phòng chữa bệnh như thế nào, khi có bệnh cần phải khám chữa ngay. Nhờ vậy một cháu bé 12 tháng tuổi ở xã Khánh Thượng bị tiêu chảy nặng, lúc khám thấy người bé xanh xao thoi thóp thở, không chần chờ anh liền ép buộc gia đình đưa bé lên bệnh viện điều trị. Sau 3 ngày truyền nước, truyền dịch cháu bé mới qua khỏi cơn nguy.
Bác sĩ Phi chuẩn bị đồ nghề khám bệnh cho người dân. Ảnh: Tường Vi |
Hầu như khắp thôn bản ở đây ai cũng biết và có số điện thoại của bác sĩ Phi để phòng khi đau ốm đều gọi khám bệnh.
Chị Cao Thị Lết (32 tuổi, ở xã Khánh Thành) bị thiểu năng tuần hoàn não, cho biết: "Thấy anh Phi ngày nào cũng chạy xe trước đường nhà tui để khám bệnh cho xóm trên, nên tui kêu ổng lại khám bệnh cho mình. Ổng còn đưa cả số điện thoại cho tui, bảo lúc nào đau ốm cứ gọi. Tui được ổng điều trị gần 2 tháng, thấy cũng đỡ và yên tâm hơn". Ông Cao Tống năm nay đã 85 tuổi (xã Khánh Lê) bị viêm dây thần kinh liên sườn, được bác sĩ Phi điều trị gần 2 năm nay. Ông nói: "Biết Phi làm bác sĩ gần 4 năm nay nhưng tui không gọi là bác sĩ Phi mà gọi bằng̀ cháu Phi, vì cậu ấy tốt lắm. Tui coi cậu ấy như người nhà."
"Cho dù làm bất cứ việc gì thì nghề y vẫn là cái nôi, cái tiền đề để giúp mình hoàn thành công việc của nhà nước, xã hội", anh Phi khẳng định. Vì thường xuyên tiếp xúc chữa bệnh cho bà con; lại là người Raglai nên vị phó chủ tịch này thu thập được nhiều thông tin, hiểu được tâm tư nguyện vọng của bà con. Nhờ vậy khi thực hiện chính sách của nhà nước, anh đều có những quyết định, phương pháp làm việc vừa nhanh và hợp lòng dân.
Như việc phổ cập tiểu học, trung học cơ sở, anh Phi cho biết có 3 vấn đề cần giải quyết. Đó là tình hình kinh tế của gia đình học sinh, tố chất của các em và phụ huynh học sinh. Từ đó đề ra những phương thức giải quyết từng vấn đề. Hay như việc tiến hành xóa đói giảm nghèo trên địa bàn huyện. Cần phải sâu sát từng xã mới có phương pháp áp dụng cho từng khu vực cụ thể như đào tạo nghề, xây dựng từng mô hình kinh tế cụ thể cho từng khu vực nhỏ, vừa... sao cho uyển chuyển, đồng thời tính toán đầu ra cho sản phẩm của nông dân.
Vấn đề y tế, chăm sóc sức khỏe cộng đồng được bác sĩ - Phó chủ tịch huyện Phi đặc biệt quan tâm. Anh thường xuyên dặn dò Trung tâm y tế huyện Khánh Vĩnh về thái độ phục vụ bệnh nhân phải tận tình. Vì đa số là đồng bào Raglai nhận thức còn hạn chế, việc tiếp xúc với xã hội cũng ít, nên khi bệnh nhân vào viện, cán bộ bác sĩ phải hướng dẫn tận tình, chu đáo từ những chuyện nhỏ nhặt nhất là vệ sinh cá nhân đến cách chăm sóc người bệnh...
Hằng ngày lầm lũi với chiếc xe máy và bộ đồ lao động cũ, bác sĩ Phi vượt bụi đường mịt mù để khám chữa bệnh cho dân. Ít người nhận ra được đây là Phó chủ tịch huyện Khánh Vĩnh, nhưng những nơi anh đi qua, người dân nhận ra người bác sĩ bởi cái dáng thấp thấp, chắc nịch, cùng cái va ly đồ nghề đã cũ, chiều nào cũng có mặt trên những nẻo đường đến thôn bản.
Tường Vi