Ảnh: Corbis.com. |
Nhà mẹ chồng ở cùng khu phố Tân Mai, Hà Nội, ai cũng bảo chị Đào nuôi con quá sướng. Bé được bà nội chăm chút từng li, từng tí, mẹ chẳng phải lo lắng gì cả. Ban ngày, chị gửi Thỏ cho bà trông để đi làm, tối về đã thấy con được tắm táp sạch sẽ và cho ăn xong. Bà yêu Thỏ nên rất chiều cháu, lo cho đủ thứ. Thế nhưng, nhiều khi chị Đào lại thấy bực bội vì điều đó.
"Đúng là bà giúp cho thì rảnh tay thật nhưng nhiều khi thấy như bị 'đoạt' mất con. Buổi tối hay ngày nghỉ, muốn chăm con hay cùng con truyện trò đùa nghịch cũng không được vì bà lại sang ẵm đi hoặc giành phần lo lắng. Con bé quen hơi, cũng bện bà lắm, lại thích đi chơi nên cứ thấy bà sang là theo ngay", chị tâm sự.
Chị Dịu ở Từ Liêm, Hà Nội lúc nào cũng có cảm giác phải cạnh tranh với mẹ chồng. Chị ở chung với bố mẹ chồng, cu nhóc được ông bà chăm bẵm. Có hôm đi làm về, thấy con chẳng đon đả vồ vập mẹ, bà cười bảo: "Đấy, nó có thèm mẹ đâu, chỉ thích bà thôi", làm chị ức phát khóc. Có đợt, thằng bé mọc răng, đêm quấy khóc, chị Dịu vừa kịp ẵm lên thì thấy bà mở cửa phòng riêng xông vào, giằng lấy, vỗ về thằng bé và mắng con dâu: "Mẹ nó đúng là không biết dỗ con, đấy vào tay bà là nín bặt". Chị Dịu còn bực khi nghe bà bảo: "Chả cần mẹ mày, cứ để bà nuôi thì lớn nhanh như thổi".
Theo tiến sĩ tâm lý Nguyễn Thị Mùi, giảng viên khoa tâm lý giáo dục, Đại học Sư phạm Hà Nội, khi có con, nhất là bé đầu lòng, các bà mẹ trẻ dành trọn tình cảm cho con, muốn được thể hiện vai trò người mẹ bằng sự yêu thương và tận tay chăm sóc đứa trẻ của mình. Vì thế, họ dễ có thể cảm giác mất mát khi không được làm trọn thiên chức.
Trong khi đó, người mẹ chồng giành lấy việc chăm sóc cháu có khi xuất phát từ thành ý: Vì yêu cháu, thương con dâu, muốn con được nghỉ ngơi vì phải làm việc quá nhiều. Tuy nhiên, cũng có bà mẹ chồng làm vậy vì không tin tưởng vào khả năng chăm sóc cháu của nàng dâu trẻ hoặc do mối quan hệ không tốt đẹp từ trước mà muốn lôi kéo tình cảm của đứa bé về phía mình.
Tiến sĩ Mùi cho rằng, đây là những "mâu thuẫn ẩn" rất nhạy cảm và khá phổ biến trong cuộc sống. Và trong trường hợp này không có ai đúng, ai sai mà hai người phụ nữ cần phải tinh tế để hiểu và thông cảm cho nhau, tạo cho đứa trẻ cảm giác an toàn, được yêu thương trọn vẹn.
Về quy luật tự nhiên, không tình cảm nào thay thế được tình mẫu tử, con phải yêu mẹ, gần gũi với mẹ nhất. Vì thế, người bà, dù yêu cháu đến đâu cũng không nên giành quyền chăm sóc đứa trẻ mà hãy tạo điều kiện để tình cảm mẹ con được gắn bó, nếu con dâu thiếu kinh nghiệm, nên hướng dẫn chứ không phải làm thay.
Về phía nàng dâu, trong trường hợp này, chớ ghen với mẹ chồng mà nên coi đó làm điều hạnh phúc vì đứa con nhận được nhiều tình yêu thương và mình có thêm thời gian nghỉ ngơi. Người mẹ hãy dành "thời gian chất lượng" tức dù ít nhưng toàn tâm toàn ý thể hiện tình yêu thương với bé. Nếu thấy bà can thiệp quá nhiều vào việc chăm sóc con, các chị có thể nhẹ nhàng tâm tình, chia sẻ cảm xúc của mình và nên thỉnh thoảng xin lời khuyên của bà. Người già rất muốn được truyền đạt kinh nghiệm và cảm thấy được đề cao khi con dâu tin tưởng.
Bà Mùi cho rằng, "va chạm" này sẽ rất đơn giản nếu cả hai cởi mở và tìm cách giải quyết nhẹ nhàng ngay từ đầu. Tuy nhiên, nếu cứ "bằng mặt không bằng lòng" hoặc phản ứng tiêu cực có thể dẫn đến mâu thuẫn sâu sắc.
Chị Trâm, một bà mẹ có hai con tâm sự: Hồi mới sinh bé Tôm, thấy bà nội cưng cháu quá lại giành hết những việc mẹ muốn làm cho con như tắm rửa, bế bồng, cho ăn... nên chị thấy ấm ức và thầm "ghen" với bà. Nhưng đến khi có thêm em Tép thì chị chỉ mong bà sang trông cho vì bận tối mặt, quanh không kịp làm việc nhà và lo cho hai đứa. Vì thế, "các chị em đừng ôm bực bội trong lòng cho mau già, bà yêu cháu nhiều càng tốt, mình càng có thời gian để nghỉ ngơi và chăm sóc chồng.", chị Trâm cười chia sẻ.
Minh Thùy
*Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi