“Tết này con không về mẹ nhé!” - đó là quyết định cuối cùng của một cô bé dũng cảm là con khi cố nén giọng nghẹn ngào thông báo cho mẹ. Con chưa hình dung hết được cái Tết nơi Sài thành phồn hoa, tấp nập này sẽ đón chào một người con xa xứ như thế nào, con cũng chưa tưởng tượng được đêm giao thừa với con khi không có bố mẹ, không có mâm cơm nhỏ quây quần cả gia đình sẽ ra sao, con chỉ biết rằng, dạo này Sài Gòn co ro trong hơi lạnh tê tái, con cũng thu mình vào miền ký ức ngọt ngào của con về những ngày Tết quây quần bên gia đình.
Con nhớ quay quắt mỗi chuyển động Tết rõ nét theo từng ngày từ lúc tiễn ông Táo lên chầu trời. Rồi hăm tư, hăm nhăm là lúc khoác áo mới cho căn nhà nhỏ. Mẹ lôi tất cả đồ đạc ra sân, múc nước cọ rửa từng li từng tí, bàn ghế, giường tủ được phơi mình trong nắng, hương gỗ thơm nồng dậy lên giữa những hanh vàng của buổi chiều cuối đông. Bố đi làm xa, cận Tết mới về nên những ngày trước đó, chỉ có mấy mẹ con mình khệ nệ bưng bê, đau lưng, đau tay hơn cả lúc dầm dề dưới ruộng đi cấy. Con mà trót lỡ than thở, mẹ lại dặn dò: “Tống cựu nghinh tân con ạ, đón Tết về nhà cửa phải sạch sẽ”.
Hăm sáu, đại gia đình mình cùng dọn dẹp, trang hoàng từ đường họ tộc. Trên đường đi học về, con chạy ra bờ đê tìm lá dứa dại cho mẹ dựng cây nêu. Nhìn lá cờ phần phật trong gió, con ước được là cánh én tự do, vút lên bay bổng giữa bầu trời khoáng đạt để hít hà hơi xuân cho căng tràn lồng ngực. Tết đã rất gần…
Mẹ con mình quấn quýt lấy nhau suốt ngày hăm bảy, tíu tít đi chợ phiên mua đồ về làm bánh chưng, mua cả thịt thà, rau củ cho mâm cỗ ngày Tết thêm phong phú. Năm nào cũng vậy, không thể thiếu được một cành đào phớt hồng với những nụ hoa chúm chím chỉ đợi mưa xuân đến gõ cửa là tỉnh giấc. Con còn năn nỉ mẹ rinh về một chậu cúc vàng rực nắng, mẹ cũng không quên mua hai cây mía về chống bàn thờ ông vải. Chiều ngồi rửa lá dong, con cứ ngóng về phía cổng làng: “Sao bố vẫn chưa về?” mẹ thì cứ luôn tay luôn chân, nhìn con gắng nén tiếng thở dài.
Con còn nhớ năm ấy, hăm tám Tết mà bố vẫn biền biệt, nhà mình chẳng có ai gói bánh, mẹ nhẹ nhàng đề xuất đi mua mấy cặp bánh về trưng bàn thờ, con cứ nằng nặc không chịu. Con chạy qua bác, năn nỉ bác dạy con gói bánh vì bác cũng bận rộn sửa soạn cho gia đình, chẳng thể gói giúp. Con còn nhớ như in cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo sợ khi đặt những phiến lá dong đầu tiên vào khuôn gói, nhờ có mẹ ngồi cạnh lạt mềm buộc chặt mới thêm phần an tâm. Con cẩn trọng, nắn nót từng lớp gạo, lớp đỗ, thịt mỡ, tiêu, hành, thảo quả, cố gắng vén nếp lá sao cho bánh được vuông thành sắc cạnh. Cứ mỗi tấm bánh hoàn thành, con lại thêm tự tin: “Từ nay về sau con có thể thay bố gói bánh cho nhà mình được rồi”, mẹ cười hiền: “Con gái biết nhiều sẽ khổ nhiều con à”.
Con còn thèm cảm giác được ngồi bên nồi bánh chưng nhìn ngọn lửa nhảy múa, ngắm tàn tro hồng đỏ bay lên như pháo hoa, nghe tiếng củi nổ lách tách vui tai, tiếng nước trong nồi sôi sùng sục, nghe hương bánh nồng nàn ngập tràn gian bếp. Con xung phong trông bánh trước để mẹ đi ngủ rồi nhớ nửa đêm gọi mẹ dậy đổi phiên. Nhưng mải miết trực nồi bánh hầm nhừ suốt mười tiếng, con vẫn giữ nguyên vẹn niềm háo hức được tự vớt những tấm bánh đầu tiên do chính mình gói. Một chút không khéo léo, tấm bánh đầu bị bung dây lạt, con hoảng hốt chạy lên nhà gọi mẹ. Hai mẹ con cẩn thận vớt từng chiếc bánh tiếp theo lên. Con vòi vĩnh mẹ cho con nếm thử chiếc bánh bung dây ấy mà mẹ nhất quyết không cho phép, mẹ lựa ra những tấm bánh đẹp nhất bày biện trên bàn thờ, mẹ nhắc nhở phải đợi hương tàn, lúc nào cũng vậy, ông bà tổ tiên mời trước rồi mới đến lượt con cháu dùng sau.
Ngày ba mươi, cuối cùng bố cũng về. Bố xua đi bao ngóng đợi trông mong của mẹ, bao giận hờn trách móc của con. Con tíu tít khoe bố những tấm bánh chưng vuông vắn mà con và mẹ tự gói, bố xoa đầu con cười vang khen con gái bố giỏi giang, khéo léo. Mâm cơm tất niên có đầy đủ các thành viên trong gia đình, rộn ràng tiếng cười, ấm áp yêu thương. Chút nắng vàng len lỏi giữa những tê tái căm căm cho cái rét đầu xuân thêm ngọt.
Năm nay con không về, chỉ ước sao bố và anh không phải nghỉ Tết muộn vì tăng ca, mong hai người sẽ xắn tay áo phụ giúp mẹ sửa soạn nhà cửa. Và con hứa con sẽ cố gắng kìm lòng khi gọi điện về nhà trong đêm giao thừa, con hứa Tết này con sẽ không khóc đâu mẹ ạ.
Trần Thị Vân Anh
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết".
Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. |