Ngày cuối tuần qua, khi dư luận đang luận bàn và lên án tình trạng nhân viên y tế đối xử với người bệnh chưa tốt, một số điều dưỡng, hộ lý vẫn còn nhận phong bì lót tay từ người nuôi bệnh, thì trong cuộc họp định kỳ tại Bệnh viện Nhiệt Đới TP HCM, chị Thọ lại được hội đồng bệnh nhân không ngớt lời khen ngợi.
Nói năng hòa nhã, chủ động giúp người bệnh gặp khó, chị Thọ luôn được bệnh nhân yêu thương. Ảnh: Cao Lâm. |
“Nhìn thấy chị ngồi hằng giờ chăm chút lau mát cho một bà cụ đang lên cơn sốt, dù đã thấy chị mặc chiếc áo màu xanh nhạt đồng phục của nhân viên hộ lý, tôi vẫn cứ nghĩ bà cụ kia là người thân của chị. Điều này thật khó tin”, anh Nguyễn Văn Hòa, nuôi bệnh tại khoa Nội B nơi chị Thọ làm việc, nói.
Cùng ngạc nhiên trước cách ứng xử mềm mỏng với bệnh nhân của cô nữ hộ lý dáng người nhỏ bé, gương mặt phúc hậu, chị Huệ ở Long An cho rằng, đã nhiều lần nuôi bệnh tại nhiều bệnh viện khác nhau nhưng chưa bao giờ chị gặp một nữ hộ lý nào như thế.
“Tất bật với đủ việc phải làm từ đẩy bệnh nhân đi làm xét nghiệm, lau dọn vệ sinh phòng bệnh, chà rửa nhà vệ sinh, thế nhưng người bệnh luôn cảm thấy thoải mái bởi cô Thọ luôn nhỏ nhẹ trong lời ăn tiếng nói và tận tình giúp đỡ không đợi người bệnh nhờ đến”, chị Huệ nói.
Ngoài những lời khen trực tiếp tại buổi họp góp ý với bệnh viện, sổ ghi chép của khoa Nội B còn đầy những lời cảm ơn và khen tặng dành cho chị Thọ. Hầu hết ý kiến đều cho rằng, chính sự ân cần, thân thiện, sống hết lòng với bệnh nhân của chị đã khiến mọi người cảm phục.
Chiều 15/10, đưa mẹ trở về quê sau khi điều trị, chị Thảo nhà ở Vĩnh Hưng, Long An viết: “Gần nửa tháng ở bệnh viện, tiếp xúc với chị Thọ tôi mới ngộ ra rằng, suy nghĩ ‘các nữ hộ lý luôn là những người cau có, cáu gắt, quát tháo’ của mình trước đây là hoàn toàn sai. Cám ơn chị thật nhiều vì những gì mà chị đã mang đến. Chưa lần nào nuôi bệnh mà tôi lại cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc với nhân viên bệnh viện như lần này”.
Không chỉ cảm ơn “cô Thọ tận tình trông mẹ tôi những lúc chúng tôi có việc không thể ở bên mẹ tại bệnh viện”, “cô Thọ luôn có mặt khi bệnh nhân cần để thay tấm trải giường bị bẩn lúc nửa đêm”, nhiều người bệnh trong đó đặc biệt là các bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn, nhớ đến chị như một ân nhân, bởi nhờ chị mà họ có được tiền chữa bệnh. Ví dụ như chị Tươi, bệnh nhân điều trị ung thư.
“Tôi cứ tưởng mình đã an phận với căn bệnh ung thư vú vì không có tiền chữa trị. May mà có chị Thọ. Vừa biết hoàn cảnh của tôi, chị đã âm thầm đi quyên góp. Số tiền tuy chưa đủ để điều trị đến khi khỏi bệnh, nhưng với tôi, việc làm của chị động viên tôi rất nhiều về mặt tinh thần”, chị Tươi nói.
Công việc trong mỗi ca trực khiến không có thời gian nghỉ ngơi, thế nhưng chị Thọ luôn sẵn sàng giúp đỡ khi bệnh nhân cần. Ảnh: Cao Lâm |
Theo các bác sĩ làm việc tại khoa, đây không phải là lần đầu tiên chị Thọ giúp người. "Làm cùng nhau nhiều năm, chuyện Thọ hộ lý thì thầm năn nỉ bác sĩ giúp đỡ bệnh nhân với anh em chúng tôi không còn lạ. Thậm chí chúng tôi gọi đùa chị là ‘hộ lý nghèo mà sang’, bởi lương tháng tuy chỉ vài triệu đồng nhưng nghe bệnh nhân nào nghèo khó là chị lập tức móc hết túi để chia sẻ”, một bác sĩ nói.
Từ những việc làm của mình, 31 năm làm việc là từng ấy năm hộ lý Nguyễn Thị Thọ được chính hội đồng bệnh nhân đề nghị khen thưởng. 3 lần chị được Sở Y tế TP HCM tặng bằng cho sự tận tâm và hết lòng vì bệnh nhân.
“Cô chính là niềm tự hào của khoa và là tấm gương cho đồng nghiệp noi theo. Bao nhiêu năm tôi công tác tại khoa là bấy nhiêu năm tôi thấy Thọ năng nổ, nhiệt tình và chưa bao giờ than trách công việc mình cực nhọc. Chính cô ấy là người đã mang lại nhiều tiếng thơm cho khoa bởi sự ân cần tận tụy đến người bệnh”, bác sĩ Điền Hòa Lễ, Trưởng khoa Nội B nói.
Làm việc hết lòng vì bệnh nhân nhưng khi được hỏi về mình, cô nữ hộ lý lại tỏ ra kiệm lời. “Thay vì đi chùa làm việc thiện, tôi chọn công việc hộ lý tại bệnh viện để giúp người. Ở đây, cơ hội để tôi giúp người khác rất nhiều vì bệnh nhân hầu hết là túng thiếu, neo đơn”, chị nói.
Cũng như bao hộ lý khác, một ngày làm việc của chị Thọ bắt đầu từ sáng sớm cho đến sáng hôm sau. Trong ngày trực của mình, công việc chính mà chị phải làm đầu ngày là đưa bệnh nhân đi xét nghiệm, chuyển các kết quả, thay tấm trải giường, lau dọn vệ sinh phòng bệnh và nhà vệ sinh... “Công việc tưởng đơn giản nhưng một mình phải phục vụ từ 40 đến 50 bệnh nhân của cả khoa nên tôi ít được nghỉ ngơi", chị nói.
Chia sẻ bí quyết để trở thành người hộ lý luôn được bệnh nhân yêu thương dù công việc quá tải, người phụ nữ 52 tuổi luôn bắt đầu câu trả lời của mình với người khác bằng chữ “dạ”, cho rằng thực ra chẳng có gì khó, chỉ cần đặt mình vào người khác và coi họ như người thân là làm được.
“Thấy cụ già nhăn mặt, tôi hiểu cụ đang đau và cần được quan tâm. Nhìn thấy một người nuôi bệnh loay hoay mãi để thay tã cho mẹ, tôi biết chị ta cần giúp. Nghe người nhà cứ hỏi mãi 'cô ơi cô à', tôi biết cô ấy chưa rõ và cần được giải thích. Phải hiểu được người ta thì mình mới có cách ứng xử khiến người ta vừa lòng. Công việc nhiều có khi không thể giúp hết, nhưng với tôi, chỉ cần dành chút thời gian hoặc thậm chí một lời hỏi thăm thôi cũng khiến họ vui lòng. Điều này không mất gì hết, sao ta lại không làm”, chị Thọ nói.
Cao Lâm